Nhặt được vàng
Nhặt được vàng
Có một phú ông nọ suốt ngày phiền muộn, cau có khổ sở, nguyên nhân là bởi những chuyện khiến ông hao tâm tổn tứ cũng nhiều tương đương với tài sản mà ông có.
Trong khi đó, hàng xóm nhà ông ta là một cặp vợ chồng làm đậu phụ, chẳng lấy gì làm khá giả song họ vui vẻ cười nói cả ngày.
Vợ của phú ông cảm thấy rất lạ, hỏi chồng: "Ông này, chúng ta có nhiều tiền như vậy nhưng tại sao lại không vui vẻ hạnh phúc bằng vợ chồng nhà anh hàng xóm làm đậu phụ vậy?"
Phú ông nói: "Tôi đã có cách khiến họ từ ngày mai không thể cười nổi."
Tối đó, phú ông ném một thỏi vàng qua tường chắn giữa hai nhà. Hôm sau, quả nhiên nhà hàng xóm không có lấy một tiếng động.
Từ lúc nhặt được thỏi vàng "từ trên trời rơi xuống", hai vợ chồng người làm đậu phụ đều cảm thấy công việc họ vừa làm vừa khổ vừa mệt, sau này họ sẽ không làm công việc đó nữa. Nhưng nếu buôn bán mà lỗ thì phải làm sao? Không buôn bán, ngồi ăn không thì miệng ăn núi nở cũng không được.
Người chồng nghĩ, dù thế nào cũng sẽ không làm công việc khổ sở này nữa. Còn người vợ thì nghĩ, bao nhiêu năm khổ sở làm đậu phụ, sớm biết sẽ phát tài, lúc đầu đã không lấy anh chồng nghèo này rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, đôi vợ chồng trước đây vui vẻ hạnh phúc tự nhiên trở nên đăm chiêu, cả ngày chẳng cười chẳng nói, ai cũng cảm thấy phiền não.
Điều khiến họ cảm thấy khổ sở hơn là, tại sao ông trời không làm rơi xuống vài thỏi vàng mà chỉ rớt xuống có 1 thỏi. Vì thế mà ngày nào họ cũng ngửa mặt lên trời chờ đợi, ngóng trông.
Lời bình
Cuộc sống vốn dĩ không có phiền muộn, khi ngọn lửa dục vọng nhen nhóm, phiền muộn sẽ tìm đến gõ cửa trái tim con người.
Cuộc sống vốn dĩ không có thống khổ, đau đớn, khi con người bắt đầu tính toán được mất, tham lam nhiều hơn, nỗi thống khổ sẽ bao vây bám riết lấy con người.
Nhận xét
Đăng nhận xét